Khán giả

Mong chờ thời khắc đoàn tụ

Ngày đăng: 18/04/2008 | Lượt xem: 956

Kính gửi Chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly…”

Tôi là Nguyễn Thị Hằng, mẹ của Đỗ Tiến Đức, người may mắn đã được Chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly…” đưa lên trang www.haylentieng.vn, mã hồ sơ 474.

Thưa các anh chị, kể từ khi chương trình được đưa tin trên báo Thanh niên, chúng tôi đã mong chờ ngày đầu tiên chương trình được phát sóng trên truyền hình. Ngày đó rồi cũng đến, cả gia đình tôi đã ăn cơm thật sớm, dẹp bỏ mọi công việc để ngồi xem chương trình. Kể từ đó đến nay, chúng tôi luôn háo hức chờ đợi và chưa hề bỏ sót một buổi phát sóng nào, ngay cả những buổi phát lại.

Tôi nghĩ, không chỉ riêng tôi và gia đình, mà tất cả những người xem truyền hình đều không thể cầm được nước mắt, những giọt nước mắt cảm động, chia sẻ, bồi hồi, khâm phục và biết ơn những người đã làm nên chương trình này: từ nhưng người nhận thư từ thông tin, đến những anh chị biên tập, từ những người làm việc tại trụ sở đến những anh chị trong đội tìm kiếm đã lặn lội mưa nắng tìm kiếm những người các anh chị chưa từng gặp trong đời. Tất cả đều toát lên tính nhân văn mà con người trong cuộc sống như chúng ta đều hướng đến – “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng”.

Chúng tôi cũng không thể cầm được nước mắt mỗi khi tưởng tượng ra thời khắc chúng tôi được may mắn như một số gia đình trong chương trình, được gặp lại con trai mình, cháu Đỗ Tiến Đức. Kể từ năm 2001 đến nay đã hơn 7 năm cháu bỏ nhà ra đi, gia đình chúng tôi chưa từng có một đêm ngủ yên. Mỗi đêm, nước mắt dù đã cố ngăn vẫn trào ướt gối. Đứa con mình đã rứt ruột đẻ ra, nuôi dưỡng thành người bỗng một ngày không còn được gặp, được nhìn thấy, dạy bảo, âu yếm, vỗ về, đó là nỗi đau thật lớn, cảm giác như một phần cơ thể bị rứt ra, xát muối mà không thể chắp lại.

Đức, con tôi, là một người hiền lành, thật thà. Từ nhỏ cháu đã có tình thương với mọi người quanh mình, từ ông bà, bố mẹ, anh chị, tới những kẻ nghèo khó ngoài đường. Kể từ khi cháu đi khỏi nhà năm 2001, gia đình chúng tôi đã nhiều lần đưa tin tìm kiếm cháu trên báo, đài, truyền hình nhưng đều không thành công. Bản thân chúng tôi, mỗi khi có thông tin đều không quản ngại tìm cháu, kể cả nửa đêm đi xe máy đi từ Hà Nội đến Bắc Giang hay cả ngày rà xe đi loanh quanh với ý nghĩ cháu vẫn ở ngay gần. Nhưng tất cả các cuộc tìm kiếm ấy đều thất bại.

Năm 2004, Đức có gọi điện về, cũng không nói gì mà chỉ khóc suốt.

Thời gian 2 năm trở lại đây, Đức không gọi điện lại cho chúng tôi nữa và gia đình chúng tôi cũng gần như mất hết hy vọng cho đến một ngày chúng tôi nhìn thấy thông tin tìm kiếm Đức được đăng trên trang www.haylentieng.vn. Cùng với rất nhiều trường hợp thành công mà Chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly…” mang đến, chúng tôi lại nuôi hy vọng một ngày kia các anh chị trong đội tìm kiếm tìm được Đức. Khi đó, tôi và gia đình sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Chúng tôi rất mong các anh chị và chương trình giúp đỡ gia đình chúng tôi. Một lần nữa, tôi và gia đình xin được gửi tới chương trình lòng biết ơn sâu sắc nhất.

Nguyễn Thị Hằng

} else {

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *