Khán giả
Tôi cứ ngỡ… chính mình là nhân vật được đoàn tụ
Ngày đăng: 18/04/2012 | Lượt xem: 1136
Võ Thị Thanh Yến gặp lại mẹ trong NCHCCCL số 48 sau gần 12 năm thất lạc |
Tôi tên là Lê Thị Mai Trinh hiện đang sinh sống ở Tây Ninh. Đầu thư, tôi xin kính chúc toàn thể nhân viên của chương trình được dồi dào sức khỏe, thành đạt và có nhiều sáng kiến hơn để chương trình ngày càng phong phú. Tôi là một khán giả trung thành của chương trình, mỗi khi xem chương trình thì nước mắt tôi cứ chảy dài, tưởng như mình đang là những nhân vật được đoàn tụ.
Mặc dù tôi không có người thân thất lạc, nhưng không hiểu vì sao khi xem chương trình tôi lại khóc nhiều như thế. Có lẽ vì chương trình có những mảnh đời khát khao tìm được người thân suốt cả cuộc đời, dù là trong hi vọng mong manh. Còn tôi, có gia đình, có người thân nhưng họ chỉ vì lợi ích cá nhân mà từ bỏ nhau. Qua đây, tôi muốn nhắn nhủ với người thân của tôi và tất cả những ai may mắn được đoàn tụ nhau là “ hãy trân trọng những thứ tình cảm quý báu mà ta đang có, dù xã hội hiện nay có thay đổi như thế nào đi nữa thì cũng hãy yêu thương gia đình, người thân của mình, vì đó là thứ tình cảm thiêng liêng, quý báu nhất trong cuộc sống’’.
Kính thưa chương trình, Khi chứng kiến cảnh đoàn tụ, tôi đã làm một bài thơ để gửi tặng chương trình, thay lời cảm ơn đến chương trình vì bài thơ này là cảm xúc có thật của tôi. Một lần nữa, kính chúc chương trình ngày một phát triển, nhiều thành công hơn và mang lại nhiều cuộc đoàn tụ hơn.
Sau đây là bài thơ tôi kính tặng chương trình :
Một tia hy vọng tôi đi tìm về
Thành đô hay khắp vùng quê
Tìm lại chiến hữu nằm kề thức canh.
Sống trong bom đạn chiến tranh Những đêm đánh trận tôi, anh mơ gì?
Mơ rằng đừng có chia ly
Mơ cho đất nước xanh rì bình yên.
Tôi, anh cùng lấy vợ hiền
Chén trà nồng ấm, hàn huyên chuyện đời
Giấc mơ đâu có xa vời
Hòa bình đã có anh nơi xa nào!
Giật mình tuổi xuân qua mau
Tóc nay điểm bạc, những màu thời gian.
Anh ơi ! Nhớ anh vô vàng
Hành quân vội vã, vượt ngàn hiểm nguy
Bây giờ chẳng biết mơ gì?
Mơ rằng đừng có chia ly bao giờ!
Mình cùng sống lại giấc mơ
Cùng ngồi tâm sự, làm thơ dâng đời
Nước mắt tôi, anh lại rơi
Gặp nhau chẳng thốt nên lời là chi?
Chưa hề có cuộc chia ly !
Mang bao hy vọng, những gì như mơ
Ôi đời ! Đẹp tựa bài thơ
Dù là tóc đã bạc phơ về chiều.
Tôi, anh cùng nghĩ một điều
Cám ơn đời đã mang nhiều niềm vui !
Châu Thành, Tây Ninh
} else {