Khán giả

Thơ của người lính trung đoàn 812

Ngày đăng: 16/11/2011 | Lượt xem: 1991

Cuộc đoàn tụ giữa những cựu chiến binh Trung đoàn 812 anh hùng, Sư đoàn 309 anh hùng trong NCHCCCL số 47 “Đồng đội ơi, ở đâu?” đã lay động nhiều trái tim khán giả. Những hình ảnh bi tráng và những sự hi sinh của những người lính bảo vệ biên giới Tây Nam của Tổ quốc, những Tình nguyện quân Việt Nam trên đất bạn Campuchia được tiếp cận ở một khía cạnh mới, chan chứa tình cảm của những người từng vào sinh ra tử cùng nhau. Họ là những người ra trận khi đất nước vừa mới hòa bình, là những người ra biên cương để bảo vệ nền độc lập của dải đất ngàn năm  mới vừa thống nhất. Nhưng họ cũng là những người đứng ngoài hào quang chiến thắng, trở về từ một cuộc chiến không mong muốn với nhiều thương tích và danh sách dài các đồng đội đã thành liệt sĩ. May sao, với ý chí và lý tưởng trong sáng kỳ lạ mà họ luôn mang theo, nhiều người trong số họ đã trở thành nhà báo, doanh nhân, quan chức và nghệ sĩ thành đạt.

Xin giới thiệu hai bài thơ của Nghệ nhân đất nung Lê Đức Hạ, viết cho mình và cho đồng đội, những người lính Trung đoàn 812, trở về từ chiến trường Campuchia.


TỰ CẢM
                                                  Tặng bạn bè tôi E812 – F309

Chiến tranh.
Bạn tôi lắm đứa không về.
Mà đâu đã chết.
Nó bất tử với thời gian, hương rừng, gió núi.
Những làn môi căn đầy hai mươi tuổi,
Chỉ rực cháy lên khi ai đó hôn vào.
Chuyện tình yêu như trên trăng, sao.
Ngực con gái cả thiên đường cổ tích.

Chúng nó như những con gà trống choi.
Tiết, Uy dâng đất, dâng trời .

Chiến tranh.
Bạn tôi lắm đứa trở về.
Danh vọng, tiền tài, hạnh phúc.
Tất cả đề huề mà như đã chết.
Cuộc mưu sinh quá cỡ,
Những tham vọng quá đầy,
Đôi mắt bỗng lạnh lùng,
Đôi tai ngơ ngẩn.

Nghe chuyện chiến trường như chuyện đẩu ,chuyện đâu.
Không biết, đến bao giờ chúng nó mới nhận ra.
Bàn chân mình ấm lên.
Bởi giọt nước mắt buồn ứa ra từ đất.
Của đồng đội ta đứa mãi mãi không về .

 

NHẮN CÙNG ĐỒNG ĐỘI
Thân tặng những chiến hữu E812 – F309

Bây giờ ta có là ai .
Sắc áo không xanh màu lá.
Sắc da không xanh màu sốt rừng,
Địa chỉ không còn chung con số.
Mỗi đứa đã nhận riêng phần sướng khổ.
Song – Ta có một thời tuổi trẻ bên nhau.

Một thời suối cạn,suối sâu.
Vét cả tháng Ba không tìm ra giọt nước.
Meo bảy sắc, cơm vẫn còn ăn được,
Bên xác người ,nước vẫn múc bi đông .

Một thời đói thuốc chạy rông,
Lá rừng cuốn trong giấy báo.
B1 – B5 những ngày cõng gạo,
Những đêm mưa Săm lốp – Tà sanh .

Bây chừ –  tôi ,  bạn , các anh.
Chút danh vọng, tiền tài ,bổng lộc.
Chút chữ nghĩa sau cái thời chinh chiến ấy.
Là của bạn bè ta
Đứa nằm lại ở Đức cơ – Batđombon – Srieeng an tiếc ()
Đứa đem về không đủ phần xương thịt của mẹ cha.

Chúng ta kẻ gặp may giữu vô tình bom đạn.
Xin chớ vô tình với bè bạn chẳng may hơn.
Chúng ta kẻ trở về đừng ngỡ mình chiến thắng,
Khát vọng bạn bè còn cháy ở cánh rừng xa .

Có một thời như thế đã đi qua,
Ai không nhớ ,sống một kiếp người sao trọn .

LÊ ĐỨC HẠ
Quảng Nam

() Tên của mấy nghĩa trang dã chiến ở Campuchia

2 responses

  • Võ Văn Xít says:

    Vừa qua nghe tin Vợ đồng hương qua đời…. Mình thành thật chia buồn, bạn hãy cố gắng vượt qua những đau thương mất mát nhe!

  • Jonhny Nguyen says:

    Tôi tên là nguyễn thế văn,C9 D3 E812 F309 MT479,Một thời chiến đấu đã qua , Lính chúng tôi bon người tứ sứ hợp lại thành một tiểu đoàn quân,kg phân chia hai miền nam bắc kg phân biệt quê nước hay đô thành,khi chiến đấu trở thành tên khác màu,súng chắc tay truy quét đến cùng,và bảo vệ hồi sinh của đất nước,trả thù cho đồng đội đã liệt oanh,khi thanh thoảng cùng nhau ngồi tán gẫu bên ấm trà và bịch thuốc rê,chuyện riêng tư và hiện tại, chuyện tiếu lâm vui cười đắc thắng ,có lúc hai bàn tay trắng,tuổi hết tiền trả thuốc cũng sạch trơn,lại chung nhau năm tháng còn để nhủi thật kg gì bằng linh chiến rừng sâu

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *