Khán giả
Cảm xúc từ đêm Gala: “Như chưa hề có cuộc chia ly…”
Ngày đăng: 25/03/2009 | Lượt xem: 1168
Những mảnh đời lang thang phiêu bạt
Những bàn chân lưu lạc chốn quê người
Những đứa trẻ thơ bơ vơ khắc khổ
Bàn chân kia vô định đến phương nào
Đi về đâu: Phương Bắc núi rừng cao
Hay xuôi Vũng Tàu nơi ra cửa biển
Hay về miền quê làng Cô nhi viện
Hay xuống Sài Gòn quận Một quận Ba
Bốn năm tuổi đầu đã phải đi xa
Biệt cố hương kiếm tìm nơi viễn xứ
Qua cầu Sài Gòn, thẳng đường Điện Biên Phủ
Rẽ phải Kinh Dương Vương xuôi xuống miền Tây
Ra quận Tân Bình đi khắp đó đây
Lên chợ Phú Lâm rồi lên chợ Quán
Vỉa hè, vườn hoa cũng là khách sạn
Nơi yên bình trong những lúc nghỉ ngơi
Thức trọn đêm ánh sáng rợp trời
Cả biển người theo nhau trên đường xuôi chảy
Phố phường đẹp ánh đèn màu nhấp nháy
Rộn tiếng còi xe náo động lòng người
Sài Gòn ơi chẳng có đêm ngày
Xe người… chen nhau… sao mà đông thế
Lê gót chân ngày mai con thất thểu
Vẫn cứ lang thang trên mọi phố phường
Ra quận Năm lên đường Nguyễn Tri Phương
Về công viên Tao Đàn hay ra Dinh Thống Nhất
Con cứ đi, đi chẳng hề mỏi mệt
Ngày tiếp ngày, tháng tháng lại năm năm
Vẳng nghe tiếng chuông, tiếng mỏ gần xa
Chùa Giác Viên rồi chùa Vạn Phước
Những bước chân con nặng nề con bước
Đường Trường Chinh quận Phú Nhuận đây rồi
Mười mấy quận Sài Gòn khắp chốn khắp nơi
Con gửi thân con phong trần trôi nổi
Ba mươi mốt năm rồi, nửa cuộc đời cát bụi
Kiếp làm người đày ải nắng gió mưa
Sống trên đời con chẳng có tuổi thơ
Cứ bơ vơ nơi hèm cầu góc phố
Hết đi lại nằm lẻ loi trăn trở
Dưới ánh đèn mờ con ngủ không yên
Chẳng khác gì như những người điên
Không gia cư không bạn bè thân thích
Lê gót chân trời mênh mông u tịch
Bước ly hương lưu lạc bốn phương trời
Đau đáu lòng con không nói nên lời
Quê hương ơi bao năm rồi cách trở
Con vẫn nhớ… trong lòng con vẫn nhớ
Ba mẹ già ly tán bấy lâu nay
Chắc giờ này mẹ đã đổi thay
Không còn trẻ trung như hồi xưa nữa
Hai tiếng "Mẹ ơi" sao mà xa lạ
Xứ đạo thân quen ẩn náu sớm chiều
Ngày lại ngày các anh chị thương yêu
Có lẽ hôm nay nhớ con nhiều nhiều lắm
Biệt tin con tháng ngày dài tìm kiếm
Chẳng biết bây giờ sống chết ra sao
31 năm khoảnh khắc tưởng ngày nào
Thời gian trôi vẫn trôi vào lặng lẽ
Tình thương ấy cứ lớn trong con trẻ
Day dứt đáy lòng không thể nào quên
Những mảnh đời cuộc sống chẳng bình yên
Bao nhiêu cảnh đời, bao nhiêu bất hạnh
Nếu không có nền an sinh xã hội
Trời Sài Gòn đầy rẫy kẻ tha phương
Kể từ ngày con ly biệt quê hương
Chốn thành đô xa hoa rực rỡ
Nơi quê nhà mẹ ngóng mong vò võ
Điểm giao thừa Mẹ thầm khóc đêm nay
Nay mỗi độ xuân về Tết đến
Căn nhà nhỏ bập bùng ne nói lửa
Nền pháo hoa rực rỡ sáng ngoài trời
Người đã buồn thì cảnh chẳng có vui
Cái trống trải cứ bao chùm lên khó tả
Mẹ trách mình sao cuộc đời nghiệt ngã
Nỗi u buồn héo hắt tấm thân khô
Mẹ thương yêu nay mẹ vẫn cứ chờ
Chờ mỏi mòn cho ngày cùng tận tháng
Chờ xuân đi, xuân lại về xuân đến
Bao xuân rồi im ắng chẳng thấy chi
Như chưa hề có cuộc chia ly
Màn ảnh nhỏ thường kỳ đêm thứ bảy
Con im lặng dõi dòng đời xô đẩy
Mắt lệ nhòa nức nở khóc thương ai
Cuộc chiến tranh kết thúc chẳng kéo dài
Để lại cho đời bao nhiêu cảnh ngộ
Con lìa cha, rồi chồng xa vợ
Lưu lạc phương trời nẻo đất về đâu.
Nay có nhịp cầu cảm ơn Đảng, ơn Bác
Đất nước yên bình đổi khác xa rồi
Ai cơ nhỡ ở cuối đất cùng trời
Qua truyền hình rồi sẽ về tổ ấm.
Ngày đoàn tụ là những điều ước muốn
Những con người bất hạnh sống tha phương
Tháng tháng năm ấp ủ ở trong lòng
Hai tiếng quê hương sao mà mong, mà nhớ
Nhớ những buổi …chiều tà trên phố
Nhớ những ngày đuổi dế cánh đồng hoang
Nhớ con tàu xình xịch qua làng
Nhớ tiếng chuông của miền xứ đạo
Nhớ mẹ tảo tần bán từng xe gỗ
Nhớ xưởng cưa rộn rã bên nhà
Giờ này đây con ở tận phương xa
Không thể hình dung quê nhà dạo đó
Bao nhiêu năm rồi trong con vẫn nhớ
Cảnh gia đình, ba mẹ, anh và em.
Hai vợ chồng con theo dõi chương trình
Những cuộc chia ly hôm nay đoàn tụ
Cả trường quay người rưng rưng lệ
Chị Thu Uyên giọng nói cứ nghẹn ngào
Nói những gì chị nói hết làm sao
Bao nhiêu mừng vui dâng trào khó tả.
Ơn Đảng, ơn Bác nhà nhà nay hạnh phúc
Nghĩa cử này hợp ý Đảng với lòng dân
Cảm ơn Đảng, ơn Bác trăm vạn ngàn lần,
Cảm ơn cô Ngân…!
Người đứng đầu nền an sinh xã hội.
Màn ảnh nhỏ chẳng riêng con theo dõi
Triệu triệu người dán mắt thấy cảm thương
Hai vợ chồng con nằm ở trên giường
Ôm con trẻ mà lòng đầy nhung nhớ
Cứ thổn thức nào đâu con có ngủ
Năm canh chầy vơ vẫn nghĩ vẫn vơ
Ngày không xa bà ôm cháu bé thơ
Vợ chồng con ôm mẹ già tha thiết
Để bù lại tháng năm dài ly biệt
Con khóc, con gào cho thỏa nỗi nhớ mong