Hoạt động
TIẾNG GỌI CỦA MẸ
Ngày đăng: 09/04/2013 | Lượt xem: 1416
Trường hợp chị Liên đã được gặp lại mẹ, em trai cùng họ hàng ruột thịt của mình trong một không gian mới đầy bất ngờ và xúc động. Câu chuyện như một món quà cho Công ty Cổ phần Thép POMINA – Nhà tài trợ mới của Chương trình NCHCCCL bước vào năm thứ 6.
Những ngày tháng 3
Bà mẹ trẻ Nguyễn Thị Kim Liên cùng chồng và đứa con trai út mới 9 tháng tuổi đến trường quay để chia sẻ câu chuyện thất lạc của bản thân mình với niềm hi vọng mẹ mình đang ở đâu sẽ lên tiếng.
Câu chuyện bắt đầu từ một ngày của tháng 3 cách đây 19 năm, một bé gái khoảng 7,8 tuổi được một gia đình tại Bình Chánh nhận về nuôi khi nhìn thấy bé ngồi khóc bên đường. Gia đình nhận nuôi không có con gáisau khi đưa về đã đặt lại tên cho bé gái là Nguyễn Thị Huỳnh Như – cái tên mà họ để dành cho con gái của mình. Đồng thời, người mẹ nuôi cũng đã hỏi kỹ thông tin của bé gái để sau này nếu mẹ ruột của đứa bé đến nhìn thì họ sẽ cho đón về. Bé gái cho biết mình tên Liên,theo mẹ vào Sài Gòn thăm chị gái rồi thất lạc.
19 năm qua đi với ký ức về tuổi thơ của một đứa bé ra đi từ làng biển với những lần mải đi hái sim về bị mẹ phạt quỳ gối trước cửa, hay lần theo cha ra biển chơi suýt bị chết hụt,… và còn rất nhiều kỷ niệm khác cứ mãi theo em vào tận trong giấc ngủ. Nhưng bằng những kỷ niệm đó thì việc đi tìm gia đình cho Liên cũng không hề đơn giản, cho nên Liên không dám viết thư nhờ chương trình đi tìm gia đình cho mình, mà chỉ biết gặp ai ở miền Trung thì lại lân la hỏi thăm với hi vọng biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với mình. Cho đến khi Liên lập gia đình rồi theo chồng về quê sinh sống. Chồng Liên và gia đình bên chồng cũng thương cho hoàn cảnh của Liên nên đã động viên Liên liên hệ với chương trình NCHCCCL tìm lại gia đình.
Ký ức của một đứa bé 8,9 tuổi cũng đã vơi đi ít nhiều theo thời gian, Anh Lư Thế Viễn – thành viên Đội Tìm kiếm SGBS đã lắng nghe câu chuyện thất lạc của Liên và cả những chi tiết mơ hồ mà Liên còn nhớ được. Thông tin ban đầu mà Đội tìm kiếm có được đó là phong tục người chết được đắp mộ bằng cát, và địa danh làng Sông Thượng mà Liên còn mang máng nhớ được. Chuyến đi của Liên bắt đầu từ nhà, rồi tiếp tục điđò qua một con sông để lên tàu hỏa vào TP.HCM. Từ một địa danh Đội Tìm kiếm đã khoanh vùng những địa điểm có thể là nơi mà gia đình Liên đang sinh sống. Bắt đầu từ Cam Ranh, Khánh Hòa, Phú Yên, Quy Nhơn, Đà Nẵng…rồi đổi sang tìm kiếm các ấp, thôn, xã mang tên Sông Thượng, thế nhưng, thông tin gia đình của Liên vẫn là một ẩn số, khi không có địa danh nào mang tên Sông Thượng. Không hề nản chí, một địa danh gần giống làm cho anh Viễn lưu ý là xã Xuân Thiên Thượng và với sự hỗ trợ từ địa phương, điều kỳ diệu đã xuất hiện.
Một nỗi đau chưa bao giờ nguôi
Sau một thời gian khoanh vùng, loại suy, chúng tôi đã オンライン カジノ được nghe thêm một câu chuyện lạc con từ vùng đất Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên – Huế. Bà Võ Thị Hoa, một người mẹ lạc con vẫn nhớ như in câu chuyện đau lòng từ năm 1994. Năm đó mất mùa, đói kém, bà Hoa dẫn theo một cô gái hàng xóm vào Nam làm ăn, kiếm ít tiền để chuẩn bị cho vụ mùa sắp tới. Đứa con gái vừa được nghỉ học một mực đòi đi theo mẹ để kiếm tiền mua đồ đi học. Nghe con gái nói mà bà Hoa rớt nước mắt nên đưa con đi cùng, sẵn cho con gái đi thăm chị gái của mình đang đi học may ở Tp.HCM.
Vào Tp.HCM được vài hôm, Liên đi bán vé số phụ mẹ ở khu vực Nhà thờ Đức Bà. Một lần, Liên chạy đi mua cơm thì thất lạc mẹ. Bà Hoa như điên như dại đi tìm con suốt mấy ngày trời. Hết đăng tin tìm con lại đi hết những trại trẻ mồ côi mà người ta chỉ nhưng hình bóng của con gái vẫn bặt vô âm tín.
Từ ngày mất con, bà Hoa quay về nhà với nỗi day dứt khôn nguôi. Chỉ chưa đầy 1 tháng, bà Hoa sút đi 10 cân chỉ vì thương nhớ con. Người chồng nhìn vợ tiều tụy trở về sau một chuyến đi đã mất đi một tài sản quá lớn, cũng chỉ biết kiềm nén nỗi đau trong lòng để an ủi vợ từ từ tìm con. Nhưng cũng từ đó ông Kiển bắt đầu uống rượu, trong cơn say, ông lại nhớ đến đứa con gái nhỏ lanh lợi của mình. Những lúc như thế, bà Hoa cũng chỉ biết nhìn ông mà khóc, rồi bà gửi hy vọng ở 2 người con nhỏ của mình ráng học đến nơi đến chốn để sau này còn tìm chị.
Phút giây hội ngộ
Bà Hoa làm sao có thể tìm được con gái của mình khi Liên đã lập gia đình và đang sống cùng chồng con tại Tiền Giang. Có lẽ, những lo lắng của bà Hoa đã bằng thừa, khi con gái của bà cũng được rất nhiều người yêu thương.
Liên gặp lại mẹ và em trai tại trường quay S8 |
Ngay sau giây phút gặp lại mẹ, em trai và họ hàng, Liên đã theo mẹ về nhà người quen để được ở cạnh mẹ. Liên cứ tưởng mình đang nằm mơ, một giấc mơ mà khi tỉnh dậy thì những người thân xung quanh sẽ biến mất. Nghe tâm sự của người mẹ sau 19 năm mong tin con, trải qua bao ốm đau bệnh tật, chỉ mong sau khi gặp con sẽ được đi cùng con đến những nơi đã gắn liền với những ngày không gia đình của Liên, những người đã cưu mang, chăm sóc cho Liên để nói một tiếng cám ơn, và xin được đưa con về quê thăm bà con họ hàng. Với sự hỗ trợ của ngân hàng SeABank, một sổ tiết kiệm được gửi tặng cho Liên để Liên cùng gia đình thực hiện được nguyện vọng của mình.
Bà Hoa đến gặp và cám ơn bà Tùng, người đã yêu thương và cưu mang con gái của mình suốt thời gian qua.
Ngay sáng hôm sau, Liên đã đưa mẹ đi thăm mẹ nuôi, thăm họ hàng chồng rồi về thăm bố mẹ chồng, cũng như tổ ấm của mình tại Tiền Giang. Bà Hoa đến để xin phép được dẫn con gái về quê để thắp nén hương cho ông bà, cũng như để Liên về thăm cha mình, vì lý do sức khỏe mà ông không thể vào đón con. Chuyến đi thăm gia đình chồng của bà Hoa ngắn ngủi thôi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nơi mà con gái đang sinh sống, nhìn thấy con gái được sự yêu thương của hàng xóm láng giềng bà Hoa cũng cảm thấy yên lòng mà quay về quê.
Liên đưa gia đình về thăm quê chồng tại Tiền Giang |
Hàng xóm đến chia vui cùng gia đình |
Mấy mẹ con ngồi trước bến sông để ôn lại những kỷ niệm ngày bé của Liên, những câu chuyện không đầu không cuối, không biết có chính xác hay không, nhưng cả gia đình của bà Hoa đã rất hạnh phúc.
Ngày trở về
19 năm lưu lạc, lần đầu được trở về mảnh đất yêu thương. Nơi đã gắn bó không biết bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ của mình. Ngày đó Liên ra đi chỉ là một cô bé con, nay quay trở về thì đã có chồng và hai người con nhỏ. Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa lại ùa về, nhất là hình ảnh của cha, người cha luôn bênh vực mình khi bị mẹ mắng, nhưng hôm nay em trở về, cha không dám ôm em vì ông sợ mình không cầm được nước mắt.
19 năm lưu lạc, lần đầu tiên Liên được trở về mảnh đất yêu thương |
Những ước ao nhỏ nhoi là được đi hái sim, đi ra biển, được đi qua những nơi đã in dấu tuổi thơ của Liên dường như rất xa xôi, nhưng hôm nay, chỉ chưa đầy một tháng mà Liên đã làm được tất cả. Nhưng có lẽ, ước mơ này đã được thực hiện hơn cả sự mong đợi của Liên khi em được thực hiện nó cùng gia đình nhỏ của mình.
Ảnh: Bảo Long, Thái Quỳnh